●๋• Cộng đồng học sinh 2k8-HMĐschool ●๋•
Hehe, Chào Mừng Đến Với 4rum. Hãy đăng nhập để vào 4rum nha!!

Join the forum, it's quick and easy

●๋• Cộng đồng học sinh 2k8-HMĐschool ●๋•
Hehe, Chào Mừng Đến Với 4rum. Hãy đăng nhập để vào 4rum nha!!
●๋• Cộng đồng học sinh 2k8-HMĐschool ●๋•
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» Nhất Nguyên: in băng rôn, in quảng cáo, hình ảnh sắc nét, giá cạnh tranh (35.000đ/1 m)
by nhokbmt Sun Mar 04, 2012 7:38 am

» Nhất Nguyên: in băng rôn, in quảng cáo, hình ảnh sắc nét, giá cạnh tranh (35.000đ/1 m)
by nhokbmt Tue Feb 28, 2012 9:05 am

» In cực nhanh tại www.nhatnguyencorp.com
by nhokbmt Mon Aug 01, 2011 5:42 pm

» Thiết Kế & In Ấn Hóa Đơn GTGT Trong 7 Ngày
by nhokbmt Mon May 23, 2011 12:18 pm

» Thiết Kế & In Ấn Hóa Đơn GTGT Trong 7 Ngày
by nhokbmt Fri May 13, 2011 4:25 pm

» In name card phong thủy tại www.nhatnguyencorp.com
by nhokbmt Sun May 08, 2011 7:59 pm

» Mu Gia Long - Dòng Máu Hoàng Tộc Open Beta : 9h ngày 24/04/2011
by hoahong1a Fri Apr 15, 2011 3:06 pm

» In Hóa Đơn GTGT trong 7 ngày
by nhokbmt Mon Mar 14, 2011 9:35 pm

» Kiếm Laptop Core I7 = 9 Triệu Nhờ TMDT
by visaoanh Wed Mar 02, 2011 2:08 pm

» Update 17-02-2011- In Hóa Đơn GTGT (VAT)
by visaoanh Thu Feb 17, 2011 8:01 pm


Một câu chuyện cảm động

Go down

Một câu chuyện cảm động Empty Một câu chuyện cảm động

Bài gửi by UyenMy Sat Nov 08, 2008 8:36 am

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.

Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

“Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

Mẹ yêu con lắm,

Mẹ...".
UyenMy
UyenMy
Admin {Girl}
Admin {Girl}

Nữ
Tổng số bài gửi : 154
Age : 31
Đến từ : Humada
Lớp: : 10 Văn
Tính Tình: : sáng nắng chiều mưa tối gió mùa đông bắc
Tiền HMĐ hiện có : 2200
Đồ đạc : chưa mua đồ
Thú Nuôi : Một câu chuyện cảm động Lion
Huy chương : Một câu chuyện cảm động 492377768e006_fMột câu chuyện cảm động 492377786448b_f
Điểm thành tích : 11
Registration date : 22/09/2008

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết